‘Người hùng’ Viettel suy nghĩ thế nào khi cứu 40 người tại rốn lũ Hòa Xuân?
- 10:39 - 04.12.2025
Anh Nguyễn Văn Cung - nhân viên dây máy tại VCC Đắk Lắk đã chèo xuồng mục, đội mái tôn, vật lộn giữa dòng nước lũ để cứu hơn 40 người dân tại thôn Thạch Tuân I, xã Hòa Xuân, Phú Yên cũ.
Trận lũ lịch sử tại vùng rốn lũ Hòa Xuân
Những ngày cuối tháng 11, mưa lũ liên tiếp trút xuống miền Trung và khu vực Tây Nguyên. Ở Phú Yên cũ, người dân xã Hòa Xuân gọi đó là “trận lũ kinh hoàng nhất kể từ năm 1993”. Trong đó, thôn Thạch Tuân 1 nằm cạnh sông Bàn Thạch - một trong những vùng trũng nhất khu vực, bị thiệt hại nặng nề về tính mạng lẫn tài sản người dân.
Trong ký ức người dân xã Hòa Xuân, chưa bao giờ lũ dữ lại cướp đi nhiều sinh mạng đến thế, ít nhất 5 người đã không kịp thoát khỏi dòng nước dâng lên quá nhanh.
Người dân nơi đây vốn đã có kinh nghiệm sống chung với mưa lũ, ngay cả trong cách xây nhà, họ thường bố trí thêm một gác xép, hay còn gọi là rầm thượng sát mái nhà. Khi nước dâng, người dân sẽ leo lên để tránh lũ. Nhưng năm nay, lũ không còn dừng ở bậc thềm hay đầu gối, mà nhấn chìm cả mái nhà cấp 4.
Giữa vùng lũ dữ, anh Nguyễn Văn Cung - nhân viên dây máy tại VCC tỉnh Đắk Lắk đã không quản hiểm nguy, “ôm trạm, cứu dân” giữa trời mưa lũ.
“Người hùng” Viettel chèo ghe mục, đội mái tôn cứu người
Anh Nguyễn Văn Cung sống ở ngôi làng Thạch Chẩm, phường Đông Hòa, cách thôn Thạch Tuân 1 chỉ hơn 2 km. Khi lũ về, khu vực nhà anh thường ngập trước rồi nước mới đổ về vùng trũng thôn dưới.
Ngày 19/11, anh được giao nhiệm vụ ém quân tại trạm 007 - trạm đặt ngay sau vườn nhà anh Hoàng tại thôn Thạch Tuân 1. Lúc rời nhà, đường đã ngập quá nửa mét, anh vừa dắt xe máy, vừa xách theo hai can xăng lội nước vào trạm trực chiến.
Đến 23h cùng ngày, dòng nước đục ngầu đã tràn lên tận chân trạm, như chực chờ nuốt chửng cả hệ thống. Anh Cung lập tức lao vào tháo thiết bị, chuyển hết lên vị trí cao hơn, rồi rút máy nổ và di chuyển vào nhà anh Hoàng để tiếp tục bám trụ.
Nhà anh Hoàng khi ấy có bố mẹ già, vợ và hai đứa con nhỏ. Cả gia đình anh Hoàng cùng anh Cung chen chúc trên chiếc rầm nhỏ để tránh lũ, không ai dám cựa quậy, chỉ cần chuyển động nhỏ e là rầm sẽ sập xuống. Mỗi tiếng trôi qua, nước lại dâng thêm chừng 15 cm. Gần rạng sáng, dòng nước lũ đã dâng đến gần sát khung rầm.
“Lúc đó, chúng tôi đâu có ngủ được. Khoảng 4 rưỡi sáng, trời đã hửng, chúng tôi tháo ngói để leo lên mái nhà. Hai anh em mặc áo phao của Viettel rồi thổi còi, bà con tưởng lực lượng cứu hộ tới nên kêu cứu quá trời. Lúc đó, chúng tôi mới tìm đường đi cứu”, anh Cung kể lại.

Nhà hàng xóm anh Hoàng may mắn có một chiếc ghe cũ được buộc trên gác. Chủ nhà lấy dao chặt khung cửa sổ, hì hục kéo chiếc ghe lọt qua ô cửa chật hẹp. Trong căn nhà ấy, 9 con người đang run rẩy mắc kẹt giữa dòng nước lũ vẫn cuộn xiết, nhưng không ai biết chèo ghe. Từng có 5 năm nuôi tôm hùm, quen lặn ngụp, chèo chống ngoài vùng biển Phú Yên cũ, anh Cung xung phong chèo ghe đưa gia đình họ đến nhà cao tầng gần đó.
Chiếc ghe cũ mục, bỏ không đã nhiều năm, trẻ nhỏ 3-5 tuổi trèo lên là ván kêu răng rắc, sơ sẩy ghe có thể lật bất cứ lúc nào. Ban đầu, chiếc ghe chỉ chịu được trọng tải của anh và một trẻ em. Còn người lớn, anh đưa họ mặc áo phao Viettel rồi buộc dây vào ghe. Anh đứng bên nhà cao tầng, anh Hoàng ở phía nhà người dân, hai người mỗi bên giữ một đầu dây, vừa kéo vừa đẩy chiếc ghe qua dòng nước xiết. Cứ thế suốt gần 4 tiếng, anh lặp lại những chuyến ghe chòng chành, đưa 9 thành viên trong gia đình lần lượt đến nơi an toàn.
Theo anh Cung, thôn Thạch Tuân 1 gần như chỉ còn người già và trẻ nhỏ, vì cha mẹ các bé đã vào Sài Gòn kiếm tiền mưu sinh. Một chiếc ghe mục không thể chở những cụ già tai biến hay những em bé cần người lớn đi kèm, buộc anh Cung phải nghĩ cách khác.
Gần đó, một chủ ghe khác cũng đang đi cứu người nhưng không may, ghe bị lật úp giữa dòng nước lũ. Anh chợt nảy ra ý tưởng buộc hai chiếc ghe lại với nhau, tạo thành một mặt phẳng vững hơn để chở được nhiều người mà vẫn đảm bảo an toàn.
Từ đó, anh Cung cứ lái ghe đến hết nhà này đến nhà khác, rồi đưa người dân đến những ngôi nhà cao tầng. Anh Hoàng và anh chủ ghe còn lại băng qua các mái nhà, tháo ngói, kéo người lên rồi phụ anh Cung đỡ người dân xuống ghe.
“Cô co ro ôm con, nước thì đã lên sát chỗ ngồi. Đứa nhỏ quấn khăn, quấn mền, tay cô run lắm”, anh kể về ngôi nhà có người mẹ vừa sinh và em bé mới 2–3 tháng tuổi. Trong lúc anh Hoàng chưa kịp di chuyển đến, anh Cung đã lập tức lái ghe tạt thẳng vào trong nhà, dỡ thanh gỗ trên rầm. Anh vừa ghì chặt chiếc ghe chòng chành, vừa đỡ hai mẹ con xuống ghe giữa dòng nước lũ đang chảy xiết.
Một trong những lần nguy hiểm nhất là khi anh đưa người dân tới một ngôi nhà cao tầng trong thôn. Khi ấy, nước đã ngập gần sát trần tầng 1, chỉ còn một khoảng tường nhô lên trên mặt nước. Để người dân có thể leo lên, anh Cung đứng trên bức tường đã ngập nước, chân thì giữ ghe, đầu thì đỡ cả mái tôn đã long ốc để bà con dẫm lên, lấy đà leo lên tầng cao hơn. Trên tầng cao, người trong nhà lại với tay kéo từng người dân lên vị trí an toàn.
Chỉ cần trượt chân, anh có thể rơi xuống dòng nước xiết bất cứ lúc nào. “Lúc đó, trong lòng tôi chỉ nghĩ đến cứu người, chỗ nào còn người thì đi cứu”, anh chân thật.
Từ 5 rưỡi sáng đến tận 1 rưỡi chiều ngày 20/11, anh Cung cùng anh em cứ lần theo mái ngói mà chèo ghe khắp xóm. Nhà cao tầng nào đã chật kín người, anh lại lặng lẽ quay mũi ghe, chở bà con sang một mái nhà cao khác, cứ thế hết lượt này đến lượt khác.
Bên cạnh đó, anh Cung đã duy trì sóng Viettel đến khoảng 4h30 sáng, nhờ kịp thời di chuyển thiết bị trong trạm lên vị trí cao hơn, trước khi tất cả chìm trong biển nước.

“Trời giúp lại gia đình mình thì sao…”
Trong suốt thời gian chèo ghe cứu dân, nhà anh Cung - cách đó hơn 2km cũng đang chìm trong biển nước. Anh đi làm nhiệm vụ, ở nhà chỉ còn bố già, vợ và hai đứa con nhỏ. Bản thân anh cũng bị mắc kẹt giữa dòng nước lũ dâng nhanh.
Đến 15h30 ngày 19/11, qua camera, anh thấy nước đã dâng, chỉ còn chừng một mét nữa là chạm tới rầm nhà. “Dưới này mực nước còn lên tới 2 mét, nhà mình chắc ngập thôi, đâu còn thông tin gì nữa”, anh kể lại.
Đảm bảo bà con thôn Thạch Tuân 1 đã an toàn, khoảng 13h30, anh mới xin mượn chiếc ghe mục bơi về nhà. Nhiều đoạn nước chảy xiết, anh phải chèo qua 2–3 lần mới vượt nổi. Đường về đáng lẽ gần, mà thành ra mất gần 2 tiếng, vì hễ nghe đâu có tiếng kêu cứu, anh lại ghé vào hỗ trợ bà con rồi mới tiếp tục chèo về.
“Tôi cũng nóng ruột nhưng mình giúp được gì thì giúp người ta, trời giúp lại gia đình mình thì sao. Tôi không bỏ đi như vậy được”, anh nhấn mạnh.
Trên đường về, anh còn gọi được một ca nô vào cứu gia đình có ba người đang mắc kẹt trên mái tôn trơn trượt. Đi thêm một đoạn, có đôi vợ chồng đã cạn sạch lương thực, anh lại chèo ghe sang nhà bên cạnh nhờ luộc trứng rồi quay về đưa cho họ. Một gia đình khác có đứa con nhỏ đi chơi khi nước còn chưa dâng. Anh lại quay mũi ghe đi tìm, đảm bảo bạn nhỏ đã được đưa lên vùng an toàn, anh mới quay đầu ghe về phía nhà mình.
Như một điều kỳ diệu cho một con người chọn sống tử tế, lương thiện. Khi về đến nhà, nước đã dâng sát rầm, gia đình anh đang co cụm trên gác. Tất cả đều an toàn. Anh bơi xuồng vào, gọi lớn. Từ trên gác, tiếng vợ con đáp lại run run mà đầy mừng rỡ.
“Đây là đi làm nhiệm vụ. Mưa lũ làm gì có chuyện Viettel ở nhà”, anh cười.
Quả thật, mỗi khi bão lũ kéo đến, những người lính Viettel lại lội ngược ra tâm lũ, bám trụ ở những nơi gió quật, nước vây để giữ sóng không tắt. Họ đã vượt qua những đêm thức trắng, những giấc ngủ dở dang, bữa cơm ăn vội và những bộ quần áo ẩm lạnh không kịp hong khô giữa trời mưa tầm tã, chỉ để sống đúng tinh thần và trách nhiệm người lính Viettel: Lo cho dân trước rồi mới đến việc của mình.

“Cứu được người là mừng”
Nước rút, anh Cung trở lại thôn Thạch Tuân 1 như một người hùng. Bà con thấy anh thì tay bắt mặt mừng, người dúi bịch bánh, người kéo vào nhà mời bữa cơm cảm ơn.“Có cô cứ nắm tay anh mà nói không có chú là chết hết rồi", còn anh chỉ biết cười: “Con cứu được là mừng rồi, cô chú bình an là được”.
Nhiệm vụ vẫn còn dang dở nên bữa cơm cảm ơn, dù ấm áp, cũng đành phải gác lại. Anh lại lao đi khôi phục trạm, đem sóng về cho bà con. Chỉ sau 2 ngày, trạm đã “căng sóng” trở lại tại thôn Thạch Tuân 1, xã Hòa Xuân.
Chị Lê Thị Linh - người dân trong thôn được anh cứu xúc động: “Anh Cung là một người rất dũng cảm và tốt bụng. Ở đây không ai có họ hàng gì với anh, vậy mà giữa dòng nước lũ chảy xiết, anh vẫn liều mình tới cứu. Người dân ai cũng cảm ơn anh Cung. Nếu không có anh Cung và anh Hoàng, không biết tôi còn sống không nữa”.
Trong khi đó, anh Hoàng - chủ nhà cho Viettel thuê trạm cũng là người cùng anh Cung cứu hơn 40 người dân trong thôn cho biết: “Nhà tôi cho Viettel thuê chạm chắc cũng gần 20 năm rồi. Tôi với mấy anh Viettel như người một nhà, năm nào bão lũ mấy anh cũng vô trú, cũng ở đấy với gia đình. Tôi cần gì thì mấy anh hỗ trợ, mấy anh cần gì tôi lại giúp”. Cũng nhờ sự hỗ trợ của anh Cung, anh Hoàng cảm thấy bớt đơn độc giữa trận lũ dữ.
Câu chuyện của anh Nguyễn Văn Cung không phải là duy nhất trong mùa bão lũ năm nay. Ở đâu đó vẫn có rất nhiều anh chị em Viettel vẫn đang lặng lẽ “ôm trạm, cứu dân”. Mong mưa lũ sẽ sớm qua, trạm lại căng sóng, nhà lại ấm đèn, và những câu chuyện đẹp sẽ tiếp tục được kể, để thêm tự hào về hai chữ “người Viettel".
Viettel Echo là series thuộc VTF Radio, phát sóng định kỳ vào thứ Ba hàng tuần. Trong mỗi tập, chương trình sẽ dẫn CBNV gặp gỡ những con người tại Viettel để cùng lắng nghe công việc, cuộc sống và câu chuyện đầy cảm hứng của họ. Mỗi câu chuyện, mỗi chia sẻ trong Viettel Echo đều là những tiếng vọng mạnh mẽ, truyền cảm hứng và kết nối từng cá nhân trong đại gia đình Viettel, dù họ đang làm gì và ở bất kỳ nơi đâu.
